- Mày đến lâu chưa?
- Tao vừa mới tới. Cuối tuần nên tao đoán mày còn ở nhà .
- Giờ này tao chưa la cà ở quán cà phê, nếu mày đến khoảng chiều chỉều là tao đã dọt rồi. Mày lại có chuyện rắc rối ở phường?
- Ừ tao có chuyện cần nhờ mày.
- Ăn uống gì chưa? Hay ra quán nói chuyện luôn cho tiện.
Không để Duy từ chối hay đống ý, Quốc nói Duy cứ đợi ở ngoài để chàng vào nhà nói với ba mẹ biết. Duy gật đầu rồi đi ra cổng. Một lúc sau, Quốc đẩy xe gắn máy ra, theo sau là bà Nhân. Ra khỏi nhà, Quốc cám ơn Duy:
- Mày đến đúng lúc, tao đỡ bị nghe má tao thuyết giảng thêm về xã hội chủ nghĩa. Mày có nhớ mấy lần ngồi chịu trận để má tao thao thao bất tuyệt
- Tao nghe xong rồi huề cả làng vì lọt hết qua tai kia. Mày tính đi đâu đây?
Duy biết nhưng vẫn hỏi. Quốc đề nghị:
- Đến quán cà phê Á Loan
- Tao nghe nói ở đó hơi tốn đó.
- Khỏi lo, tao có plenty of Minh râu. (1)
- Mày trồng cây si ở đó kết quả tới đâu rồi?
- Không tiến triển. Loan thích mấy anh văn nghệ lớn tuổi, còn tao chỉ hơn em tí ti nên không có kí-lô nào. Tao được xếp loại “hạng thật nhẹ”.
Sau khi cả hai ngồi vào bàn và gọi 2 ly cà phê, Quốc vào thẳng việc Duy cần giúp:
- Mày lại có vấn đề với đám công an phường?
- Không, từ ngày có giấy tở của ba mày ký, tụi nó đâu dám làm khó dễ tao nữa. Lần này tao phiền mày vì gia đình của Lan. Mày nhớ Ngọc Lan ở Trưng Vương?
- Quên sao được! Thằng Phát “con” kể tao từng chi tiết chuyện choảng tụi áo xanh ở góc công viên lá vàng, suýt nữa thì mày chột mắt vì cô Lan này phải không?
- Mẹ cái thằng Phát, nó có ở đó đâu, nó nghe kể lại rồi thêm mắm thêm muối.
- Nó nói sao thì tao nghe vậy. Ừ mà gia đình Lan bị chuyện gì?
- Ba của Lan vẫn còn ở trong trại cải tạo, gia đình Lan thì cương quyết không đi vùng kinh tế mới, tụi Ban Quân Quản muốn gây khó khăn hạch hỏi đủ thứ, đòi tiền này tiền kia.
- Lại mấy cái thằng khỉ. Để tao nghĩ coi…
- Mày biết cách nào miễn là không lôi thôi cho mày.
- … hay là nhờ ba tao làm giấy giới thiệu Lan vào làm thư ký của phường cho chiến dịch X2, có lẽ sẽ ngưng chuyện hạch hỏi.
- Như vậy thì không gì hơn, có cớ sắp có việc làm ở đây nên không có lý do đi vùng kinh tế mới. Mày chắc ba mày không ngại?
- Mấy cái giấy tờ tầm phào đâu có chết ai, nên tao nghĩ là được.
- Tao chả biết làm gì để cám ơn mày.
- Giúp được mày mấy cái chuyện lặt nhặt, đâu có gì mà mày phải lo nghĩ. Dạo này làm gì để sống?
- Tao đạp xe ba bánh chở hàng ở chợ Cầu Muối
- Còn chị Vân vẫn khoẻ chứ? Chị trở về nghề cũ chưa?
- Ừ, bà chị tao lúc nào cũng vậy, vẫn tôn sùng chế độ độc thân nên khỏe ru. Bả đang đợi.
- Tao nghĩ thế nào họ cũng gọi chị đi làm lại vì đám ở ngoài Bắc vào có biết cái quái gì về máy điện toán của Mỹ.
Mỗi chiều sau khi xong việc, Duy ghé thăm gia đình Lan, để được nhìn thấy người yêu, và hỏi thăm xem gia đình có cần chàng chạy hàng đây đó. Mẹ của Lan biến từ nội trợ thành buôn lẻ sau khi những gì đáng giá trong nhà từ từ được đánh đổi qua những đợt đổi tiền cũ sang mới. Sáng sớm Duy đã có mặt ở chợ Cầu Muối kiếm chở hàng cho những bà như mẹ của Lan, đi mua về bán lại trong xóm. Duy vật lộn để kiếm ăn, đụng chạm với giới giang hồ ở chợ và bến xe. Lối thoát duy nhất chàng phải chấp nhận vì không muốn bị bắt đi vùng kinh tế mới. Duy làm đủ mọi cách để giúp gia đình Lan thoát bị ép buộc lùa vào những vùng này. Chàng chung đụng với đời và nhìn thấy thế giới đảo lộn. Đám Quân Quản nhân danh là “giải phóng” để nắm quyền sát sinh trong tay tự do lộng hành rất hợp pháp.
- Dạ có tin gì của chị Vân xin việc chỗ khác không anh?
- Chị đang đợi và hy vọng sẽ có.
- Dạ, chắc chị vui lắm hả anh?
- Còn hơn vui nữa. Chị chán mấy ông bà con ông cháu cha ở cơ quan lắm rồi. Anh cũng cảm thấy vui lây và nhìn thấy chút hy vọng
- Em mừng anh nghĩ như vậy. Nhiều lúc buồn phiền em hãy nghĩ quẩn, nhưng có anh mỗi ngày, giúp em bỏ đi ý tưởng điên dại
- May mà cả hai đứa chưa lên cơn đến độ mất suy nghĩ, nhờ chị Vân nữa. Bao nhiêu lần anh làm chị muốn đứng tim mà bả vẫn kiên nhẫn với anh, chỉ có rầy la nhưng cũng có dạy bảo
- Dạ, chị có khuyên em về chuyện giữa em và mẹ. Em làm theo lời chị nên mẹ bớt nhắc chuyện cũ. Phần nữa mẹ em bận chuyện của bố, lo không biết bao giờ bố mới được về
- Lan cứ cố an ủi mẹ nhe, vì có lo chả ích lợi gì, ngày nào họ muốn thả thì ngày đó được tha chứ mình đâu có tiền bạc để mà đút lót ra sớm hơn
- Dạ, chắc chả bao giờ mẹ em hết lo, mặc dù đã được phép tiếp tế cho bố em từ hơn năm nay
- À mà mẹ vẫn còn ở chợ giờ này? Trời bắt đầu tối rồi
- Dạ, mẹ đi qua nhà hàng xóm mượn đỡ ít gạo, có lẽ ngồi ở đó nhặc gạo, dạo này sỏi nhỏ chộn lẫn trong gạo, nhân tiện nói chuyện, hết tin tức của những gia đình đi vùng kinh tế mới, đến tin đồn, tin gà tin vịt ở phường
- Còn chuyện của em và anh, mẹ có nhắc đến không?
- Dạ chưa. Nhưng mẹ bớt bắt em theo ý mẹ. Em nghĩ mẹ muốn đợi khi nào bố về thì sẽ bàn với bố
- Anh mong bố mau được trả tự do. Nếu ba của Quốc can thiệp để bố được thả sớm hơn thi anh đã nhờ từ lâu. Bố đi được bao lâu hả Lan?
- Dạ, 5 năm rồi anh. Em nhớ rõ buổi sáng bố đi trình diện ở trường trung học Lasan Tabert, tưởng đi “học tập” như họ in trong thông cáo mang đủ 1 tháng tiền ăn và đồ đạc cá nhân
Ba năm sau, bố của Lan được trả tự do trên giấy tờ, thật sự một ngày sau khi đoàn tụ, ông được mời ra trình diện công an quận Phú Nhuật, hình thức quản chế và kiểm soát mọi hành động của người tù. Ông cũng như bao người ham muốn tự do tìm đủ cách để qua biên giới, hay trở thành dân chài bất đắc dĩ trên những con thuyền nhỏ bé trên đường vượt biển. Nhiều người bỏ nhà sống vất vưởn ở vùng gần biển hay làng mạc sát biên giới không khác gì những khách tha hương lang thang ngay trên quê hương của mình, vì chỉ để kiếm lối giải thoát. Gia đình Lan may mắn hơn, mặc dù bố nàng đã thất bại hai lần ra đi bằng đường biển, nhưng không bị lộ nên thoát tù đầy, và sau đó chương trình “Ra Đi Có Trật Tự” (Orderly Departure Program) diện HO (Humanitarian Operation) chấp nhận trường hợp của ông cụ.
- Lan đã có mọi thứ cần thiết cho chiều mai rồi chứ?
- Dạ, em thu xếp hết rồi. Anh ơi, em chả mong đến ngày mai tí nào. Tại sao hai đứa mình gặp toàn chuyện phải lo lắng từ bao nhiêu năm nay?
- Lan có tin đó là thử thách của Chúa dành cho hai đứa mình?
- Em biết anh cố khuyên em, để em bớt lo sợ, nhưng anh ơi, em lo lắm. Em không biết ngày mai sẽ đi về đâu.
- Lan biết trong lòng anh cũng đang rối lên, nhưng Lan cố để giữ sức khỏe của mình nhe
- Em ước gì có anh, nhưng hoàn cảnh em không thể để một mình mẹ em, anh hiểu sức khỏe của bố em cần có người chăm lo
- Lan à, anh hiểu chứ. Anh không bao giờ trách Lan
- Anh hy sinh và cho em quá nhiều, em biết chả bao giờ trả hết được. Em buồn vì không biết đến bao giờ hai đứa mình mới thật sự có nhau hoàn toàn
- Anh tin một ngày gần đây hai đứa mình sẽ gần nhau
- Em sợ sau ngày mai khi chúng mình mỗi đứa mỗi nơi, xa thật xa, cách nào để có lại nhau?
- Lan có nghe chuyện của Quốc không?
- Dạ, không
- Lâu quá anh không gặp Quốc, đùng 1 cái anh mới biết chuyện Quốc vượt biên qua Thái rồi xin tị nạn chính trị ở Úc
- Vậy hả anh?
- Nó chả nói gì với anh cả. Anh đâu có ngờ, mà chả hiểu chuyện của Quốc làm có phiền phức gì cho ba mẹ của nó?
- Ai báo anh biết vậy?
- Anh tình cờ gặp bà Nhân chiều hôm qua
- Anh ơi, hứa với em là dù có điều kiện, anh đừng ra biển nhe, nguy hiểm mà không biết có thành công rồi mất của, mất người. Em không muốn mất anh. Hứa với em đi!
- Anh hứa
- Em sẽ đợi anh. Em đợi anh. Duy ơi, em muốn chính tay anh đeo lại sợi dây của em đưa anh, hứa với em đi!
- Anh hứa
- Em thà xa anh, hơn là mất anh mãi mãi.
- Lan yên tâm. Anh sẽ cẩn thận suy nghĩ từng bước. Anh sẽ giữ lời hứa
- Em đợi anh, em mong anh từng ngày
Duy và Lan tay trong tay ngồi yên lặng mong ngày dừng lại để cà hai có nhau thêm dù biết ngày chia tay phải tới. Tia nắng cuối cùng yếu ớt phủ lên khung viên của nhà thờ Đức Bà.
Sàigòn, 15 tháng 5
Lan ơi,
Sáng nay thức dậy, anh đoán Lan chắc cũng đang sắp sửa soạn cho một ngày mới ở Bankok. Anh trằn trọc gần đến sang nằm nghĩ đến bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của hai đứa mình. Anh biết sẽ chẳng bao giờ có thể quên được hình ảnh của Lan từ ngày đầu tiên đến chiều hôm kia.
… …
Sàigòn, 25 tháng 5
Lan ơi,
Nếu đúng như bố Lan đã nói với anh, hôm nay cả nhà sẽ rời trung tâm tạm trú Suan Phlu để qua trại Bataan ở Philippines. Anh cầu Chúa giúp Lan và gia đình đi bình yên.
……
Sàigòn, 20 tháng 7
Lan ơi,
Năm nay anh xa Lan nên trời buồn với anh nên mưa lụt lội khắp nơi. Khu nhà cũ của Lan trở thành biển Phú Nhuật. Gia đình Lan đang bận với việc học Anh văn và sửa soạn cho đời sống mới vài tháng sắp đến?
… …
Sàigòn, 23 tháng 11
Lan ơi,
Gia đình Lan sắp được rời trại rồi? Anh hy vọng Lan học thêm được nhiều trong thời gian ơ đấy. Chị Vân đã xin thôi việc ở cơ quan nhà nước lấy cớ sức khỏe vì chị đoán sẽ có nhiều vấn đề bè phái trong tương lai. Số chị hên nên một tháng nữa chị bắt đầu phụ với ông giáo sư của chị trong thời gian chị du học bên Úc trước 75 để thiết lập văn phòng cho chương trình của trường này ở Việt Nam. Chị Vân đang định kèm anh ở nhà về những gì chị biết vì muốn anh ghi danh vào chương trình này sau khi thành hình.
… …
Sàigòn, 25 tháng 11
Lan ơi.
Anh sẽ gửi hết thư của anh viết cho Lan trong mấy tháng nay về địa chỉ của dì Thu. Anh nghĩ gia đình Lan sẽ rời Philippines trong vòng nay mai. Anh cám ơn Chúa phù hộ cho Lan và gia đình.
… …
Ngày đầu tiên vừa đến miền đất hứa, không để trễ đến một giây, Duy gọi taxi đến địa chỉ cũ của Lan. Tuy biết là không có hy vọng, Duy phải đi, đối với chàng, dù đến để cảm thấy không khí mà người yêu đã thở cũng đủ làm chàng thỏa mãn. Duy đứng lại đó rất lâu cho đến khi bác tài xế hỏi chàng muốn đi đâu nữa. Mỗi tối sau bữa cơm, Duy gọi xe đưa chàng trở lại địa điểm cũ. Mấy người tài xế phải thắc mắc hỏi lý do gì mà Duy chỉ đến đây để sau đó đưa chàng trở lại khách sạn mà chàng đang tạm ở cho khóa học tu nghiệp mà công ty của chàng gửi đi. Họ tưởng Duy đưa nhầm địa chỉ.
Ngày cuối tuần, Duy tản bộ xuống bờ biển. Ánh nắng của những ngày hè phản chiếu trên bãi cát trắng, văng vẳng ở xa tiếng sóng vỗ đập vào bờ thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gió đủ làm dịu hơi nóng. Duy đi khá xa khỏi khách sạn. Chàng chậm rãi bước trên bãi cát trắng phủ đầy với người nằm phơi nắng, song song với nhau và hướng chân ra biển. Bức tranh họa trên nền trắng thật sự được vẽ đi vẽ lại mỗi phút. Những mái tóc dài nổi bật trên bờ vai mảnh mai, tô điểm cánh tay trần khoe thêm những thân hình tuyệt vời có đưởng cong nổi lửa, nối liền với đôi chân thon dài . Tim Duy như ngưng đập. Vết son màu hồng phản chiếu dưới ánh nắng đập vào mắt chàng. Duy đưa tay lên dụi mắt. Đôi mắt chàng dán vào bàn chân của người phụ nữ đang nằm đọc sách. Duy vội bước gần thêm để nhìn cho rõ hơn, lấy lại bình tĩnh gọi khẽ:
- Ngọc Lan
Người phụ nữ giật mình, để quyển sách trên tay xuống ngực, ngạc nhiên vì giọng nói quen thuộc. Như có một làn đỉện chạy qua người, nàng ngồi bật dậy, tháo đôi kính mát xuống, đặt quyển sách qua một bên. Hai đôi mắt bắt gặp lại nhau, sửng sốt không nói nên lời. Cả hai bàng hoàng. Nàng chưa tin nên đứng dậy, tiến sát đến Duy, rồi nàng đưa tay nắm vào sợi dây chàng đeo trên cổ. Duy kéo nàng gần vào và cả hai đứng ôm chặt lấy nhau. Nàng áp mặt vào ngực Duy, nói nho nhỏ. Mắt nàng nhắm ngiền thật lâu. Duy cảm thấy người nàng rung lên trong tay chàng. Nàng bắt đầu khóc một cách sung sướng, rất tự nhiên và nàng quên hết tất cả sự việc. Một lần nữa trong đời, Duy không cầm được nước mắt, kéo người yêu sát vào, rồi hôn nhẹ lên mái tóc. Duy thở vào mùi hoa cam tùng-hương quen thuộc trên tóc. Mọi người chung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ chỉ biết hai tình nhân đang âu yếm. Năm phút trôi qua, cả hai vẫn ôm cứng lấy nhau không bỏ nhau ra, chỉ sợ mọi sự tan biến. Thời gian như ngưng lại cho hai người.
Duy ôm eo và Lan dựa sát khi cả hai sánh vai dìu nhau đi ngược trở về hướng phố. Bao nhiêu lo âu, bao nhiêu chia ly, bao nhiêu hối tiếc, bao nhiêu nhớ nhung, ngưng lại để nhường bước cho vui mừng, cho tiếp hợp, cho an ủi, cho hàn huyên. Cả hai yên lặng để hưởng giây phút hạnh phúc ngoài sự tưởng tượng. Về đến phòng, Lan nói liên tục không ngưng:
- Anh ơi, em mừng quá em đã cám ơn chúa Ki-tô em mừng quá em mừng quá em cám ơn anh đã nhận ra em anh hay quá làm sao anh nhận ra em?
- Cái birthmark(2) to như chữ thập gần cạnh cái xẹo té xe và vòng cẩm thạch xanh ở cổ tay. Có bao nhiêu phụ nữ có birthmark đặc biệt ở chân như Lan?
- Em không biết, nhưng em mừng, vì biết anh còn nhớ rõ từng chi tiết về em sau bao nhiêu năm xa cách
- Không ngày nào mà anh không nghĩ đến Lan
Lan cảm động để lệ trôi xuống hai bên gò má lần nữa. Nàng quá mừng biết người yêu không một ngày trôi đi mà không nghĩ về nàng. Duy lau đi những giọt nước mắt nóng dưới má người yêu, và Lan dìu đầu vào ngực chàng hầu nghe nhịp tim để biết rằng nàng không đang mơ. Hai đứa ôm nhau, tay trong tay. Duy và Lan nhìn nhau, ngắm nhau, vuốt nhẹ mái tóc nhau, đưa tay chạm vào môi, mắt, mũi, cổ của nhau. Từ từ, hai đứa trao nhau nụ hôn nhẹ bù đắp lại cho thời gian xa cách. Duy nghe hơi thở của người yêu dồn dập hơn, chàng xoa nhẹ lên lưng Lan, ôm xiết nàng vào lòng. Không gian như ngưng hẳn chung quanh hai đứa.
Ánh nắng đổi màu qua khung cửa sổ, Duy vẫn ôm Lan trên ghế, không muốn rời xa người yêu đến nửa bước. Tiếng sóng tiếp tục vang từ xa, Duy đưa tay xuống bóp chân Lan, sờ vết son màu hồng một lúc rồi xoa vết xẹo. Lan cười khúc khích vì nhột, đùa cợt:
- Anh nghĩ đến em mỗi ngày, thế anh có rủa thầm em là để anh phải đi kiếm muốn mòn con mắt không?
- Anh chỉ có nhắc tên Lan thôi, với ai thì Lan biết rồi. Lỗi mọi phần là ở anh và tại anh dùng cái com-pa làm bên Tàu nên đi lạc hướng hoài
- Em nghĩ sẽ tẩy chay sản phẩm của Tàu, thế anh có tính kiếm em suốt đời không?
- Có chứ, nếu cần anh phải trở thành Columbus(3) của thế kỷ 20 và 21, và làm đến nơi đến chốn để khỏi bắt mấy ông mọi da đỏ ở đây mang cái tên lãng xẹt như “American Indians”
- Hay quá, như vậy em phải liên lạc hai nơi để yêu cầu họ đổi tên Finland(4) thành FindLan và Newfoundland thành NewfoundLan nha anh?
- Anh chịu thua cô
- Em thắng, vậy anh thưởng em đi nếu không mắc nợ đó!
- Lần này Lan cho anh trả nợ “thân” nhe?
- Em nghĩ lại, không trả nợ. Em muốn anh nợ em mãi mãi
- Lan còn nhớ ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau, bắt anh là nếu nợ trả là không được đòi lại. Lan còn muốn ra điều kiện nữa thôi?
- Dạ nhất định là thôi. Em chỉ muốn 2 đứa mình nợ nhau cho đến chết
- Vâng, nợ đến chết. Đây ngón tay của anh đây, ngón tay của Lan đâu, mình phải ngoéo tay
Cả hai cười cho lối nghịch trẻ con, đưa ngón tay út ra làm móc rồi khóa lại với nhau. Duy mân mê giữ tay người yêu, chàng bóp nhẹ, mơn trớn những ngón tay ngọc ngà, đưa lên môi:
- Cô chủ của bàn tay dễ thương này ơi, làm sao mà để nó bớt trắng đi vậy?
- Hè nào được phút rảnh rỗi em đều vác sách ra ngoài đây đọc. Hết hè thì tay em sẽ trắng lại vì làm nghề “ăn hiếp” con nít nên suốt cả ngày vùi đầu ở trong lớp
- Lan gõ đầu trẻ con bao lâu rồi? Chắc bắt học trò quì gối dài dài
Dạ, được 5 năm rồi. Mà mấy đứa bé lớp 2, lớp 3 ngoan lắm nên em ít khi phải cần đến phạt
- Quí vị nhi đồng ở tuổi này xem cô giáo Lan như thần tượng thì anh không lo
- Em biết anh sắp lấy bụng mình suy ra bụng người
- Anh đoán Lan còn nhớ chuyện của anh
- Làm sao em quên được cô giáo của anh với tên của em và có anh trong đó
- Lan nhớ dai thật
- Em còn nhớ anh kể chuyện bị tịch thu Sears catalog(5) trong suốt thời gian nghỉ Tết. Nếu em là anh, sau khi cô trả lại, em đem cất catalog vào lồng kính
- Giống như Lan ép hoa vào tập?
- Đúng 100%. Em phải cám ơn cô Lan Anh, tại sao em cám ơn, anh biết không?
- Anh chịu, tại sao vậy?
- Vì cô đẹp quá nên mấy cô giáo sau này đâu sánh bằng phải không anh?
- Hừm, Lan trật lất. Có cô giáo Ngọc Lan đây nè, còn dễ thương hơn (Duy quàng tay ôm Lan chặt vào lòng)
- Anh lại trổ tài nịnh đầm ra với em. Ngày xưa em có là cô giáo đâu?
- Thì Lan có máu của bác trai, anh nhớ bố làm ở cục chính huấn của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị, thì có dính đến việc dạy học
- Chỉ có vơ vào, xạo quá anh ơi (Lan trách yêu)
- Đâu có xạo, mà bố khỏe không Lan?
- Dạ, sức khỏe của bố khá hơn xưa, nhưng bố em khó tánh hơn phần vì lớn tuổi, phần bị ở tù cộng sản nên chán ghét chế độ xã hội thối nát, ai mà nói đến chuyện về thăm Việt Nam là ông cụ nói ngay “có cho vàng, tôi cũng thèm mà về cái xứ khốn nạn đó”
- Anh thông cảm vì đến chị Vân còn đầu hàng
- Chị Vân bây giờ ra sao hả anh?
- Khá lắm. Chị đã lập gia đình và đã định cư ở Úc hơn 6 năm và bảo lãnh anh qua hơn 1 năm. Không có chị, bay giờ chắc anh còn vất va vất vưởn ở Việt Nam
- Em mừng cho chị và mong có dịp gặp lại chị để cám ơn. Chị tháo vát quá chừng, em mà được bằng một phần mười thì chắc mẹ em đỡ cực.
- Còn mẹ chắc khỏe ra nhiều?
- Dạ, mẹ em khá hơn vì không lo lắng về tinh thần. À mà để em gọi về nhà báo bố mẹ em biết anh đã kiếm thấy em. Mẹ chắc sẽ mong gặp anh đó. Thời gian lúc mới về đây có 1 chuyện xảy ra nên từ đó mẹ hoàn toàn để em quyết định chuyện hôn nhân và thôi bắt em theo ý mẹ
- Thế chuyện gì mà làm mẹ thay đổi vậy?
- Dạ, anh cho phép từ từ em kể anh sau
Đợi người yêu gọi điện thoại xong và biết Lan chưa muốn kể lại có lẽ chuyện không vui nên Duy đùa:
- Anh đoán có lẽ nhờ bây giờ Lan trồng cây Xuân và cỏ Huyên ở ngay cửa sổ phòng bố mẹ nên bố mẹ có sức khỏe dồi dào?
- Cây Xuân và cỏ Huyên?
- Lan quên câu thơ cổ rồi à? Cái câu bắt đầu bằng “Xuân Huyên…
- À em nhớ rồi, “Xuân Huyên hai cội đã già”, có nghĩa chúc bố mẹ già được sống lâu và vui vẻ
- Ban C có khác, làm sao mà quên được phải không cô giáo!
- Vậy em đố anh tại sao lại là cỏ Huyên mà không là cây gì khác?
- Ban B như anh biết sơ sơ là may lắm rồi. Anh chịu thôi
- Cỏ Huyên là dược thảo khi phơi khô trở thành món kim châm dùng để nấu món hầm như vịt tiềm. Cỏ Huyên còn có tên nữa là Vong Ưu Thảo, có nghĩa là thứ cỏ làm hạ nhiệt trong người để mình cảm thấy mát mẻ vui vẻ, mà vui thì quên đi ưu phiền thành ra sống thọ hơn
- Gồ ghề quá ta, nhắc đến vịt tiềm làm anh nhớ là gần đến cơm tối. Anh gọi xuống nhà hàng đặt thức ăn nhe?
- Dạ, em quên chưa nói là bố mẹ em mời anh đến nhà ăn cơm tối. Em biết mẹ sẽ bày đủ món
- Anh chỉ sợ phiền, hay để anh mời cả nhà đi ăn cơm đi
- Em chắc với anh là mẹ em sẽ phản đối ngay
- Mẹ em thì anh biết tính quá. Có ai còn ở nhả để phụ với mẹ hả Lan?
- Ngoại trừ Thư đi học xa, Thoa và Thi phụ em việc nhà
- Thôi mình phải chìu ý bà cụ
Bố mẹ của Lan vui nhìn Duy bước vào nhà. Chàng cúi đầu chào vừa lúc bố nàng đã tiến đến gần rồi ôm lấy Duy như người thân trong gia đình. Duy nhận thấy bố mẹ nàng hồng hào trở lại khác với ngày tháng của mười năm trước. Trong bữa cơm, Duy kể 1 phần hành trình của cuộc đời mình sau ngày gia đình Lan rời Việt Nam. Bà cụ hỏi thăm chị Vân và cười ngạc nhiên nghe Duy kể tội chị đã bác bỏ theo đuổi chế độ “Độc Thân” để nghe tiếng gọi của con tim. Sau bữa cơm gia đình, Lan xin phép bố mẹ lái xe đưa Duy về.
Lan ngồi trong lòng Duy từ lúc cả hai trở lại khách sạn. Nàng muốn cảm thấy hơi nóng truyền ra từ Duy, để biết đây không là vài giấc mơ ngắn ngủi chợt đến rồi biến mất.
- Lan có đói không? Cả tối Lan đâu ăn gì nhiều
- Dạ, có anh bên em, em không cảm thấy đói
- Để anh xem dưới nhà hàng còn mở cửa thì anh gọi appetizer(6) nhe?
- Dạ em có appetizer đây nè. Em cắn tay anh nãy giớ là đủ no
- Anh biết Lan cắn giỏi không chỗ nào chê
Duy kéo bàn tay búp măng của Lan, trêu trở lại:
- Thế bàn tay đẹp này có đan thêm nhiều áo len màu tím?
- Thiếu anh để khen thì em đâu có đan áo
- Lan nhớ mấy cụ có câu “Hỡi cô áo tím kia ơi, Tôi xin hỏi thử đôi lời được chăng?”, anh đã phải đổi lại “Hỡi cô áo tím Trưng Vương, người đâu đẹp quá anh về tương tư”
- Anh lại nịnh đầm
- Anh vẫn chưa bằng mấy ông Tây
- Vậy mấy hôm trước anh chưa gặp lại em, anh làm gì để bớt tương tư?
- Anh lang thang trên cát, mượn câu nhạc tình “vẽ khuôn mặt Lan trên cát”
- Lang thang để rửa mắt, anh chắc khuôn mặt anh vẽ là em hay của AI?
- Nhở rửa mắt anh mới kiếm ra Lan đó. Anh sẽ vẽ rồi chụp hình Polaroid để so sánh, nếu cần trọng tài thì mình sẽ nhờ chị Vân, anh kiếm chỗ để fax đến chị Vân
- Vậy tối nay em sẽ viết vài dòng để gửi cho chị Vân nhe anh?
- Vâng, nhưng Lan phải đợi sau khi anh đố chị ấy đã
- Dạ. nhưng anh chưa kể em khoảng thời gian ở nhà chị Vân kèm anh
- Trong khi đợi trường thành hình thì anh được nhận làm phụ tá tổng quản lý cho công ty của Pháp, Elysse có trụ sở chính ở Singapore, mở chi nhánh ở Việt Nam là Saigon Village chuyên lo xây và cho thuê nhà cửa, có văn phòng ở đối diện trường đại học Phú Thọ. Công việc đang phát triển trôi chảy đến nhiệm kỳ năm thứ hai thì tự nhiên một con ông cháu cha nhào vô lấy chức giám đốc và dần dần đem bọn Bắc kỳ 75 vào. Biết bị ăn trên nên người Pháp từ từ rút lui và anh cũng bị nghỉ việc
- Sau bao nhiêu năm rồi mà họ chẳng có luật lệ gì cả hả anh?
- Có chứ, luật rừng
- Dạ. Vậy anh đi học trở lại sau đó?
- Trong khi vẫn đợi trường được giấy phép, chị Vân và anh đi dạy Anh văn ở nhà những gia đình được xuất cảnh trong khi chờ đợi. Rồi anh và chị Vân cãi nhau, anh bỏ ra ngoài thuê 1 căn phòng trong khu lao động sống bằng nghề nhặt ve chai, bao ni-lông. Mỗi ngày anh đạp xe đi vòng vòng với cái bao to, trên đầu với cái mũ rộng vành để che tông tích. Một hôm anh ghé vào cửa hàng bán quần áo ở góc đường Trương Định và Nguyễn Đình Chiểu xin bao ni-lông, đổi lại là anh sẽ quét dọn tiệm mỗi chiều. Anh chủ tiệm ngẩn ngơ đứng nhìn anh 1 lúc trong khi anh lại nghĩ thầm là người chủ tiệm khinh mình nên không trả lời. Vài phút yên lặng nặng nề trôi qua, giọng anh chủ tiệm làm anh sửng sốt “Thầy Duy…”, sau đó hai bàn tay bám vào vai anh, “…thầy có phải là thầy Duy không?, sao lại như vậy?”. Anh chỉ kịp trả lời “cám ơn em đã nhớ đến tôi”, lặng lẽ đi ra thật lẹ không kịp để anh học trò đuổi theo. Buồn quá anh chạy ra chợ Sàigòn ngồi trong bóng tối để nghĩ lại cuộc đời mình, lúc đó anh mới nhớ ra đã dạy anh học trò có nhà ở đường Tô Hiến Thành và gia đình đang đợi giấy tờ đi ngoại quốc theo diện HO như gia đình Lan. Anh biết không phải chỉ có anh, lúc đó anh nhận ra có biết bao nhiêu gương mặt giống anh đang cùng ở hoàn cảnh vô vọng sống qua ngày nhặc mọi thứ đã bỏ đi trong xã hội chỉ như đàn chuột cống của thành phố trong đêm
Ánh trăng chiếu xuống hai chiếc ghế tre ở ngoài ban công. Duy nằm ôm Lan trên giường, xoa lưng người yêu. Cà bốn mắt vẫn không rời nhau. Lan vò nhẹ những sợi tóc còn ướt của Duy. Tay nàng luồn dưới đầu Duy. Giọt lệ long lanh đọng trên mí mắt Lan.
- Duy ơi, em khóc vì sung sướng
- Anh nhớ buổi tối đầu tiên hai đứa mình hẹn nhau
- Sau tối hôm đó, em chỉ mong anh không sợ chơi với con nhỏ mít ướt
- Đôi mắt đẹp thường ướt át, anh sợ thì đâu có đang nằm cạnh Lan phải không?
- Em khóc nhiều sưng mắt thì liệu anh có thương nổi không?
- Lỡ thương rồi, đâu còn gì trách nữa Lan ơi (Duy nhái xuống giọng hát vọng cổ)
Lan cười sặc sụa:
- Anh khoan thôi nghề điện toán, mặc dù hát hay không bằng hay hát
Nhìn thấy Lan vui nên Duy cảm thấy tin tưởng để hỏi nàng chuyện mà Lan chưa nói.
- Anh đoán Lan nhận được thư của anh gửi đến dì Thu vài ngày trước khi gia đình rời Bataan.
- Em có nhận đầy đủ. Em có viết thư lại cho anh mà em chắc không đến tay anh
- Anh ngạc nhiên và thắc mắc không biết tại sao vì sau đó cả 6 tháng anh viết thêm biết bao nhiêu là thư mà vẫn không có thư của Lan
- Anh để em kể nguyên do. Từ những tháng đầu khi gia đình em về đây cho gần với dì Thu, em đâu có biết là có một người cháu trai của chú Toàn, chồng của dì Thu, thích em nên rất xông xáo giúp làm đủ việc. Anh chàng này là mailman(7) ở khu nhà bố mẹ em nên thư từ của anh và em qua tay anh ta. Em đoán mẹ có kể chuyện em khóc sưng mắt với dì những ngày rời khỏi Việt Nam nên hắn biết liên hệ tình cảm của em và anh. Gần cả năm sau em mới khám phá ra ông này là người cố tình giữ thư của anh và không gửi thư của em đi. Mẹ em giận lắm nên có lẽ vì vậy mẹ em hoàn toàn không nhắc hay ép em phải lập gia đình, để em tự quyết định. Sau đó em có tiếp tục gửi thư cho anh
- Anh có viết để Lan biết gia đình anh dọn đến chỗ mới để gần trường của đại học Úc, anh mong thư Lan, không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ anh hiểu nguyên do
- Em mừng là anh vẫn kiếm được em ở bất cứ hoàn cảnh nào
- Anh tin là chúa phù hộ cho hai đứa mình. Anh cám ơn Lan đã luôn ở bên anh
Cả hai tiếp tục trao đổi với nhau những mẫu chuyện để góp lại hầu chám vào khoảng trống của thời gian xa cách và không ngưng chia xẻ ánh mắt âu yếm, trìu mến, ấm át trong suốt đêm, cho đến khi ánh sáng bắt đầu ló ra rồi tràn ngập trên mặt biển đánh dấu cho một ngày mới và chào đón một kỷ nguyên mới chứa đầy niềm tin, tình người, và sức mạnh của mối tình… 25 năm.
Tặng N.N.L và V.L.N.
(1) Plenty of Minh râu: có rất nhiều tiền giấy ( sau 1975, tiền giấy có in hình chủ tịch Minh)
(2) Birthmark: vết đặc biệt có trên da từ khi mới ra đời
(3) Columbus, Christopher: nhà thám hiểm người Ý kiếm ra Mỹ Châu ở thế kỷ 15
(4) Finland: nước vùng Bắc Âu, Phần Lan và Newfoundland: một vùng miền phía Bắc của Gia Nã Đại
(5) Sears catalog: cuốn mẫu hàng in bằng màu của Sears gần 1 thế kỷ, từ 1899 đến 1993
(6) Appetizer: món ăn khai-vị
(7) Mailman: ông đưa thơ